Tờ kết quả cho thấy 0.97. Turing chưa chuẩn bị xong cho việc này. Tim ông ngừng đập. Mắt ông lờ đờ. Và, không phải lần đầu tiên, ông nghĩ đến tự tử. Ông nhìn quanh thiết bị khổng lồ mà rất nhiều đối tác của ông đã cùng tạo ra. Flowers, Von Neumann, Eckert, tất cả đã đóng góp phần của mình để hoàn thành nó. Nhưng cỗ máy là của ông. Máy Tính Tự Động là đứa con tinh thần của ông. Ông thiết kế nó. Ông lập trình nó. Và giờ… Giờ ông phải đối mặt với những gì nó bảo ông.
Ông cảm giác như thể 30,000 ống chân không đã phản bội ông. Khi nhìn vào con số 0.97, ông nhận ra ông đã hi vọng cỗ máy ACE sẽ đưa ra sự cứu rỗi đến như nào. Nhưng 0.97 lại là án tử hình ảo.
Hai tháng trước, quân Nhật trên Thái Bình Dương đã thất bại, với công sức đóng góp không nhỏ của ông và cộng sự trong nhóm nghiên cứu vào dự án Nimbus. Những ngày đó thật vui vẻ biết nhường nào! Họ đã giúp ông giữ vững hi vọng. Nhưng ACE đã tính ra được yếu tố quỹ đạo của Clyde với độ chính xác và tốc độ mà trước kia không thể làm được. Và câu trả lời nó đưa ra cho con người ba phần cơ hội trên một trăm là nhân loại có thể sống sót. “Ta thua rồi,” ông lẩm bẩm, “Ta thua rồi.”
Nhưng kể cả khi Turing quay lưng lại với con số đánh dấu ngày tàn của nhân loại, một mặt trời nhân tạo tỏa sáng trên sa mạc Nevada.
“Alphonse, tao hỏi mày một câu được không?”
“Tao nghĩ mày vừa hỏi rồi đấy.”
Avery đấm nhẹ vào tay tôi và nói: “Tao nghiêm túc đấy.”
Tôi nhìn âu yếm và nói: “Mày? Nghiêm túc?” Rồi tôi để ý đến vẻ mặt hắn và cũng nghiêm túc lại. “Được rồi, nói đi.”
Chúng tôi đang trên đường đến phòng máy từ sảnh chung ở vành đai. Tôi thích nhìn vầng sao từ cổng trong sảnh. Jerry, Jean và mọi người đi trước bọn tôi vài thước. Có lẽ họ sẽ đến quầy Du Mục để ăn tối. Jean thì thích ở tầng dưới. Avery giữ cho giọng đủ nghe. Có vẻ như hắn không muốn người khác nghe thấy cuộc trò chuyện này.
“Mày nghĩ hôm nay ta hoàn thành được đến mức nào?
“Avery! Không phải nữa chứ! Mày mới nói về cái này hai tiếng trước.”
“Tao đâu có phàn nàn, Alphonse. Tao chỉ hơi lo. Tao biết đây là cách mà Jean và Carole muốn dự án phải theo, và tao biết là Jerry và Jasmine không hỏi về nó nữa. Nhưng tao có nghi ngờ của tao. Tao sẵn sàng gạt nó đi và làm việc cùng cả đội, nhưng tao muốn biết ý kiến của mày. Thế mày nghĩ hôm nay ta làm được đến đâu?”
“Tao thấy có vẻ như ta làm xong yêu cầu Đăng Ký Đồ.”
“Ta làm xong chưa? Mày nghĩ giờ ta thật sự có thể đăng ký được một bộ đồ?”
Tôi nghĩ về nó trong giây lát, khi chúng tôi bước vào thang máy. “Chà, không. Chúng ta chưa có máy quét mã vạch kết nối vào hệ thống, và chúng ta cũng chưa có cơ sở dữ liệu thật hay cái gì cả, và chúng ta không thật sự gửi tin nhắn qua socket. Nhưng ta đã thông được tư duy để làm cho yêu cầu chạy.”
Bọn tôi im lặng trong khi thang máy đưa bọn tôi đi 50 mét từ rìa trong tầng 44 ra rìa ngoài tầng 60. Bọn tôi có thể cảm thấy trọng lượng tăng dần, và sẵn sàng trong vô thức cho chút lực quay Coriolis ngược tâm.
Avery không nói gì cho đến khi bọn tôi đi được nửa đường từ thang máy ra sảnh. Đến khi nói, hắn nói nhanh như thể đang giải tỏa bức xúc bị kìm nén. “Tao nghĩ chúng ta có thể viết được nhiều hơn trong một ngày. Chúng ta hầu như chẳng viết được tí mã nào. Cái yêu cầu nhỏ con này có thể hoàn thành trong dưới một giờ. Chúng ta đáng lẽ có thể làm được năm hoặc mười yêu cầu như thế trong hôm nay.”
Mặt Avery đỏ dần, và mắt hắn như đang sắp thể lồi ra.
“Tao đồng ý với mày, Avery.” Tôi nói. “Chúng ta có thể viết được nhiều mã hơn trong hôm nay. Nhưng như thế có phải là làm việc? Như thế là xong? Story về đăng ký đồ bảo hộ đã xong. Nó xong theo cách mà tao nhớ là không gì ở trường xong đến mức đó. Mã đã được viết, nó chạy được, nó được kiểm tra với unit test và kiểm thử chấp nhận. Nó xong rồi!”
Bọn tôi rẽ vào sảnh, cầm khay lên. và đứng vào hàng ở căng tin. Tôi chế biến hai cái hotdog đầy mù tạt, hành tây, cải muối kiểu Đức và ớt! Mồm tôi bắt đầu chảy dãi. Ngon! Avery bâng quơ làm một cái sandwich với sốt bơ lạc và mứt. Cả hai chúng tôi lấy một cốc nước chanh to. Rồi chúng tôi ngồi ở bàn có góc nhìn qua cổng sàn. Vầng sao vẫn luôn lung linh ở đó.
Avery hút một hơi nước chanh dài và nói: “Được rồi, mày đúng, cái phần chức năng Đăng Ký Đồ nhỏ tí đó đã xong. Nhưng mày có nghĩ là hôm nay ta có thể làm được nhiều hơn?”
Tôi cắn một miếng hotdog to. Mù tạt chảy ra khỏi bánh, và dính đầy lên mặt tôi. Vị ớt bùng nổ trong miệng tôi trộn lẫn với đống mù tạt trong phát cắn. Thiên đường! “Avery, có lẽ mày… đang nhớ về cách viết… hồi còn làm dự án ở trường.”
“Ừ, kiểu thế. Ý tao là chúng ta làm được rất nhiều chỉ trong thời gian ngắn!”
Tôi lau mù tạt ở mồm bằng mu bàn tay. “Có lẽ mày thấy thế. Có lẽ lớp của mày năng suất cao hơn của tao. Những gì tao nhớ là những tràng mã điên cuồng theo sau bởi một quãng thời gian dài sửa lỗi, chỉ để đưa ra một dự án đầy lỗi, và mất rất nhiều đêm dài để có thể hoạt động. Phần viết mã có thể nhanh. Chỉ là những phần khác quá là lâu.”
“Ý của mày cũng đúng, nhưng…” Có một chút mứt nho trên má hắn.
“Avery,” tôi nói cùng lúc với phát cắn hotdog rơi rớt nữa, “ta hôm nay có phải tìm lỗi nhiều không? Chúng ta đạt bài kiểm thử của Carole mà hầu như không phải tìm lỗi! Nó xong rồi Avery! Ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào làm yêu cầu tiếp theo. Ngày hôm sau chúng ta sẽ làm cái tiếp nữa. Và thứ Sáu lại làm một cái khác nữa. Nếu theo tiến độ này, chỉ mày và tao là có thể làm xong bốn story. Jerry và Jasper sẽ làm xong ba cái bên đó. Chúng ta sẽ làm xong bảy story! Và tuần sau chúng ta lại xong thêm mười cái. Trời, nếu ta biết Carole sẽ viết bao nhiêu story, ta có thể chia nó cho mười để xem sẽ mất bao nhiêu tuần để xong dự án!”
Avery cắn một miếng to và nhai trong lúc nói. Kết quả không hay cho lắm. “Ừ… đúng… nhưng… như thế là coi như tất cả story đều… như nhau. Một số… sẽ khó hơn thế nhiều.”
Tôi cầm lên cái hotdog thứ hai. Cải muối đầy mù tạt rơi xuống ngón tay tôi. “Ừ…” Tôi căn một miếng. “có lẽ mày đúng… Nhưng… Không sao vì… chúng ta có thể ước tính được cái nào… to hơn… và … chúng ta vẫn có thể biết được… số story ta có thể… hoàn thành trong tuần, và… còn bao nhiêu tuần trước khi bàn giao… dự án.”
Sandwich của Avery cũng đầy mứt. Một miếng to đùng rớt xuống tay hắn lúc cắn miếng nữa. “Mày có thể đúng… Ý tao là, có thể làm như này… dễ đoán hơn. Tao nghĩ rằng Carole… thấy thế… thoải mái hơn. Nhưng… Thế còn QA?… Không phải phần đó… tốn nhiều thời gian?”
Tôi đút miếng cuối – phần đít của cái hotdog – vào mồm tôi, liếm mù tạt và ớt trên tay trong khi ăn và nói. “QA?… Mày có nghĩ là ta… cần nhiều phần đó?… Ý tao là với tất cả… phần kiểm thử… ta làm. Mày… không nghĩ…”
Đột nhiên tôi không thở được. Miếng cuối xuống họng sai chiều. Tôi cố ho để nôn nó ra, nhưng nó không ra. Avery thấy sự khổ sở của tôi và bắt đầu đập vào lưng tôi. Sau hai phát miếng bánh bay ra khỏi mồm tôi. Tôi hít một hơi sung sướng, và rồi xin lỗi mấy người bàn bên.
“Mày nên cẩn thận hơn khi ăn món này.” Avery nói.
“Ừ. Tao nghĩ là nên thế. Thôi nào, tao vẫn đói. Đi xem còn pizza không.” Tôi lại đi về phía hàng ở căng tin.
Avery theo sau tôi. “Này, Alphonse?”
“Ừ?”
“Mày có biết là mày đang có hai vết tay màu tím ở sau áo?”
0 Lời bình