Đó là những lời mà tôi đã tâm sự với chị Châu – Người giảng viên, Huấn luyện viên kính mến của mình trong niềm vui và phấn khởi tột cùng ngay khi vừa có được công việc mơ ước.
Mọi người ở CodeGym (nơi tôi học lập trình) bắt đầu nhắc đến tôi như một kì tích, một niềm tự hào. Tôi bỗng nhiên trở thành nhân vật chính trong câu chuyện truyền cảm hứng kể về một thanh niên nỗ lực đi tìm lại chính mình ở tuổi 30, sau một chặng đường gập ghềnh với vô vàn trải nghiệm… Cá nhân tôi không phải một người hướng ngoại sôi nổi, thích chia sẻ… Có những điều tôi chỉ muốn giữ lại cho riêng mình. Nhưng khi trò chuyện cùng CodeGym, hay khi ngồi viết ra những dòng “nhật ký” dưới đây, tôi thực sự nghĩ mình cần làm một điều gì đó, đơn giản như truyền cảm hứng hay tạo động lực cho bất kì ai đó xung quanh mình, để họ luôn giữ được niềm tin vào bản thân, tin vào cuộc sống.
Đừng “trầm trồ”, “ngưỡng mộ” hay cảm thán… Tôi chỉ mong bạn suy ngẫm một chút và hành động thêm “nhiều chút” sau khi đọc được câu chuyện này.
Tôi đã có một thời gian tự coi mình là kẻ có tội: có tội với bố mẹ, với bản thân, và với tương lai của mình.
Tôi vào núi… Bỏ lại Hà Nội và gần như tất cả những gì mình có sau lưng: một startup lụi tàn, dự án cá nhân không đi đến đâu, sự học dang dở, các mối quan hệ thân quen… Giống như một kẻ trốn chạy chứ không phải là một dị nhân nào đó tìm nơi ẩn giật. Tôi bắt đầu cuộc sống mới mà mình đã tạo ra.
Tôi vào núi… bỏ lại Hà Nội và gần như tất cả những gì mình có sau lưng…
2014
Bắt đầu cuộc sống lao động, 100% chân tay, tôi chán ghét những thứ liên quan đến công nghệ. Chính xác hơn là tôi sợ… vì biết mình ham thích nhưng thực sự không có khả năng thành công với nó.
“
Tự nhủ với lòng mình từ nay sẽ làm bất cứ việc gì. Chỉ cần không dùng đến đầu óc là được.
Ngày ngày, tôi được lao động chân tay, hít thở khí trời trong lành, làm bạn với cỏ cây. Và đây là hành trang của tôi mỗi ngày với công việc cạo mía thuê.
Tôi cứ thế tận hưởng khoảng thời gian cuộc sống an nhàn về mặt tư tưởng. Không công nghệ, không điện thoại thông minh, không bạn bè, gia đình. Ngày làm đến khi mệt rã rời, lấy tiền công, đêm ngủ no giấc, vô ưu.
Nhưng bất giác một lúc nào đó, dù chỉ là khoảnh khắc, tôi thấy dòng suối đang chảy êm đềm của mình bỗng tự nhiên bị hẫng một nhịp, rồi lại tiếp tục, lại hẫng, rồi lại tiếp tục với tần suất ngày càng dày hơn. Cái cảm giác hẫng hụt khó thể diễn tả. Tôi biết, cuộc sống hiện tại, về lâu dài không dành cho mình.
Vẫn một niềm tin rằng: “Với bàn tay lao động, việc gì ra tiền cũng chính đáng”.
Nhưng dần dần, cái vẻ ngoài đầu to mắt cận càng trở nên kệch cỡm với công việc hiện tại.
“
Mọi người lúc đầu cứ nghĩ tôi làm cho vui, đủ thứ việc: bán nước mía, bánh bao, bánh mỳ, bảo vệ, xe ôm…
Sau một thời gian dài, càng ngày càng có nhiều lời nói khiến bản thân mình cảm thấy không ổn và tự ti với chính công việc nuôi sống mình hằng ngày.
Bắt đầu thấy ngại với câu hỏi của con trai: “Ba làm nghề gì???”
Cảm giác đắng ngắt cổ họng trong những buổi trưa hè ngồi trông nhà vệ sinh công cộng tại một khu du lịch…
Động lực thay đổi bản thân lớn dần, tôi bắt đầu tìm lại con đường.
2016
Ở tỉnh lẻ, kiếm một công việc liên quan đến lập trình không khác gì mò kim đáy bể. Không có môi trường thực tế, tôi thử tự tạo cho mình môi trường trên mạng để có thể quay lại với lập trình, hoặc chí ít với máy tính.
Sau giờ làm việc, tôi cố gắng tìm lại kiến thức, luyện tập kỹ năng, học lại các video trên mạng. Nhưng đều thất bại… Lý do vì sao tôi thất bại ư? Mọi người có thể tìm hiểu tại blog này.
Tôi bỏ công việc cũ, xin vào làm ở một công ty có chút hoạt động mảng kỹ thuật với hy vọng mong manh có một cái nghề tử tế.
“
Hóa ra tôi suýt có một cái nghề “tử tế” thật
Với khả năng lĩnh hội nhanh, sử dụng phần mềm máy tính thành thạo, nhãn quan tốt. Tôi trở thành Kỹ thuật viên Ánh sáng. Ngày đêm mài đũng quần ở các quán Karaoke, Bar, Club lớn nhỏ dưới danh nghĩa “Phù thủy ánh sáng”!
Công việc mới là sự kết hợp giữa chất kỹ thuật và chất nghệ sĩ đem lại cho tôi nguồn vui mới, thu nhập tốt, những cuộc chơi, những mối quan hệ, du lịch đây đó khắp nẻo đường đất nước.
Cái cảm giác của người có tiếng, đi đâu cũng được anh em trong nghề nhắc tên, khách hàng săn đón, cũng phê. Nó khiến tôi dường như bị lóa mắt trong một thời gian khá dài.
“
Bỏ bê gia đình, chạy theo đồng tiền và những cuộc vui
Hóa ra tôi lại lầm đường. Mục tiêu ban đầu đã biến mất. Tôi lạc lối trong một dòng chảy vô phương, với những cuộc vui thâu đêm và mối quan hệ không rõ ràng.
Bắt đầu từ đây, tự nhiên tôi lại có một sở thích mới, chẳng rõ ràng để làm gì: Chụp ảnh lại chân của mình trong những chuyến đi, những địa điểm mình đã đặt chân. Từ địa đầu Móng Cái đến Đất mũi Cà Mau, tôi cứ trôi hết chỗ này chỗ nọ mà không để ý rằng, tôi đã dần xa khỏi mục tiêu ban đầu.
Một lần sau khi suýt đánh mất mình, nghĩ nhiều về tương lai hơn, nhìn lại điều làm động lực lúc khởi đầu, nhìn lại bản thân.
2020
“
Tôi quyết định thay đổi bản thân một lần nữa
Rời bỏ công việc hiện tại là nguồn thu chính. Tôi bắt đầu tìm lối rẽ. Lần này phải chọn đúng đường. Tôi bắt đầu note lại những điểm mạnh sẵn có của bản thân để tìm hướng đi có nhiều cơ hội nhất. Đó phải là cơ hội rõ ràng và an toàn, vì tôi bây giờ đã khác, gia đình ở trên vai.
Rồi đi đến quyết định: “Ngã ở đâu, đứng lên ở đấy”. Tôi tìm kiếm cơ hội trở thành lập trình viên, một hướng đi thử thách nhưng rõ ràng là điều bản thân mình đang có sẵn thế mạnh. Tìm lại những đầu mối từ ngày còn đi học. Tôi tìm đến thầy Khoa, thầy Nhật, thầy Đới – đầu mối duy nhất tôi còn lại để tìm kiếm thông tin.
Và rồi đến với CodeGym – nơi tôi nghĩ rằng sẽ là chiếc thuyền tốt nhất đưa mình sang sông.
Dành dụm một khoản ngân sách đủ để đóng học phí và duy trì chi tiêu, sinh hoạt cho gia đình trong 6 tháng. Tôi đặt hết niềm tin vào khóa Coding Bootcamp, hy vọng mọi chuyện suôn sẻ để tìm được một công việc trong khoảng thời gian như kế hoạch.
“
NGÀY 10 THÁNG 2 NĂM 2020,
HÔM NAY TÔI ĐI HỌC
Quay lại môi trường “tri thức” không khỏi khiến tôi mất cân bằng một thời gian. Gần như cả thập kỷ không dùng đến “não”, tôi chật vật trải qua những ngày đầu với nhiều thứ “logic”… Nhưng tôi thật may mắn vì được vào một tập thể tốt, đặc biệt là có người bạn đồng hành vô cùng nhiệt huyết. Đó là cô giáo Châu – một người tôi không nghĩ là sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình nhiều đến vậy…
Khi bước vào module dự án, tôi khá tự tin vào bản thân và được mọi người trong nhóm tin tưởng giao cho nhiệm vụ làm nhóm trưởng. Trong quá trình làm việc, tôi có hơi chủ quan nên không sát sao với tiến độ của nhóm. Dẫn đến sát ngày kết thúc dự án mà mọi việc vẫn dang dở thì đã muộn, không thể hoàn thành Deadline. Trong buổi bảo vệ dự án, tôi đã khá sốc và cảm thấy tệ. Nhưng sau đó được Huấn luyện viên động viên, khích lệ, đồng thời chỉ ra những sai sót trong quy trình làm việc. Tôi đã vỡ lẽ ra được rất nhiều.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất có lẽ là một lần xảy ra xung đột giữa các thành viên của một nhóm trong lớp, xuất phát từ mâu thuẫn trong cách làm việc nhóm, cũng như cách ứng xử trong công việc nên gần như dẫn đến ẩu đả.
Tôi là người lấy hết sức bình tĩnh để can ngăn, thậm chí suýt bị vạ lây. Nhưng cuối cùng tôi cũng chữa cháy thành công. Giúp mọi người hiểu ra vấn đề.
“
Ngày 10 tháng 8 năm 2020, tròn 6 tháng
khóa BootCamp
Tôi nhận được email offer từ một doanh nghiệp. Một công việc đang chờ đón. Một tương lai mới đã bắt đầu. Niềm tin đã bắt đầu trở thành hiện thực.
Tuy độ cao vật lý ấy chẳng thể so với những nơi tôi đã từng đặt chân tới, nhưng đối với tôi lúc đó, nó thực sự làm tôi chóng mặt. Bản thân tôi cảm thấy mình đã ở một độ cao hơn rất nhiều so với 6 tháng trước.
Đúng như tôi vẫn từng hay tự tưởng tượng và mơ ước được bắt đầu một ngày mới như một developer, làm việc trong môi trường chuyên nghiệp và đúng với sở thích và đam mê của mình. Hiện tại, tôi được sống trong ước mơ đó hằng ngày. Được gần gũi gia đình, có được một công việc phù hợp với sở thích và chuyên môn.
Bước chân lên thảm của khu văn phòng hạng A.
Vậy là…
Một hành trình mới lại bắt đầu, những kế hoạch và mục tiêu mới cần chinh phục.
Xin cảm ơn những người thầy, người bạn và con thuyền nâng bước!
—–
Câu chuyện theo nghề lập trình của bạn Nguyễn Thái Bình – Cựu học viên lớp C0220H1, CodeGym Hà Nội.