Chà! Đúng là một buổi chiều tuyệt vời! Tôi vừa rời khỏi cuộc họp kỳ lạ nhất mà tôi từng tham gia. Tôi phải viết lại về nó trước bữa tối bằng không tôi sẽ quên hết chi tiết. Nó bắt đầu khi Avery và tôi đang trên đường ra hành lang bên rìa để đi chơi LandCraft ở phòng giải trí. Chúng tôi vừa làm cho SMCRemote biên dịch được từ xa, và chúng tôi muốn ăn mừng. Chúng tôi không đi được quá xa, vì Jane nhắn tin ngay khi chúng tôi rời phòng máy.
“Chào mấy nhóc!” bà ấy nói với cả hai thông qua bộ đàm ở ve áo. Tôi hi vọng là không quá phiền, nhưng không biết mấy đứa có rảnh để gặp tôi ở hầm .36g phía bên trục alpha. Tôi có một thứ mới cho hai đứa tham gia, và…chà…sao hai đứa không lên đây và tôi sẽ giải thích mọi thứ.” Avery và tôi nhìn nhau, nhăn mặt, nhún vai, rồi bước về phía thang máy trục alpha.
Jean chắc hẳn đã thiết lập sẵn cho cửa, vì nó mở trước cả khi chúng tôi kịp gõ. Khi bước vào chúng tôi thấy Jasmine, Jerry, Jean và hai người tôi chưa gặp bao giờ. Một người phụ nữ trung niên cao ráo với mái tóc đỏ rực, và người còn lại trông gầy, đeo kính, với nụ cười ưa nhìn và có vẻ chỉ hơn tôi vài tuổi. Jasmine lúc đó đang đứng và thu thập đống đồ của mình. Nàng có vẻ chuẩn bị rời đi.
Avery đưa mắt nhìn Jasmine, đôi mắt tròn xoe càng mở to hơn. Có vẻ như hắn chưa nhìn thấy nàng bao giờ. Khá là hay khi nhìn thấy phản ứng của một người gặp nàng lần đầu – nó làm cho mọi thứ rõ ràng hơn.
Jean cười và nói với bọn tôi: “Hai cậu xuống đây vừa kịp! Tôi luôn thấy ấn tượng bởi khí phách của mấy cậu trai trẻ, phải không Jasmine yêu quý? À, nhưng tôi lại luyên thuyên và lạc đề mất rồi. Tôi không hiểu sao mình lại làm thế.”
Bà ấy có vẻ đang tự chỉnh đốn lại, và trong một phần giây đó tôi có thể thấy cái nhìn quyết tâm trên mặt bà ấy mà tôi bỏ lỡ lúc trước.
“Alphonse, Avery, đây là Carole và Jasper. Jasper sẽ làm việc với hai đứa và Jerry trong một dự án mới. Carole là nhà tài trợ cho dự án mới đó. Cô ấy sẽ làm việc sát sao với hai đứa luôn, để giúp xác định các yêu cầu – à, nhưng giờ người ta gọi là story đúng không. Trời ơi, tôi đôi lúc hay quên. Mọi người sẽ bắt đầu dự án này ngay sáng mai. Carole, cô có thể nói vắn tắt qua được không.”
“Xin lỗi, Jean.” Tôi chen vào. “Nhưng còn dự án SMCRemote của bọn tôi? Chúng tôi vừa chạy phần biên dịch đầu tiên và chúng tôi- à, tôi – rất muốn quay lại làm tiếp.” Tôi nhìn sang Avery để kiếm sự đồng tình nhưng không nhận được. Hắn vẫn chăm chú nhìn Jasmine.
“Đừng lo về điều đó, Alphonse thân mến. Jasmine sẽ tiếp quản dự án đó từ cậu. Con bé sẽ làm tiếp với Adelade. SMC remote là dự án tuyệt vời để thực tập có thể học hỏi, nhưng hai đứa giờ có việc lớn hơn để lo rồi.”
“Đúng đấy cao thủ” Jasmine đưa mắt nhìn tôi – một lần nữa. “Cậu không phải lo về SMCRemote. Tôi sẽ đi tìm Adelade ngay bây giờ và chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc. Việc làm cho phần biên dịch chạy được là rất tốt rồi.” Nàng nhìn quanh căn phòng, hất mái tóc đen tuyền sau mỗi cú quay đầu. “Gặp lại mọi người sau.” Nàng nói, và rời khỏi quầy.
Tôi có thể thấy không khí trong phòng thay đổi sau khi nàng rời đi. Avery nhìn theo cho đến khi nàng đi khuất. Một nụ cười quái lạ xuất hiện trên mặt Jean rồi biến mất. Bà ấy quay ra phía Carole và nói: “Carole…”
Carole đứng lên và ra hiệu cho bọn tôi ngồi xuống. Jerry và Jasper đã ngồi sẵn rồi. Có hai ghế xếp cạnh họ để cả bốn chúng tôi có thể ngồi quay mặt về phía Carole. Ngay sau khi chúng tôi ngồi, cô ấy bắt đầu. Ngay từ câu đầu tiên đã có thể cảm thấy tham vọng và năng lượng tỏa ra từ cô ấy.
“Avery và Alphonse, rất vui khi gặp hai người.” Cô ấy nói to, và giọng cô rõ ràng. “Jean đã nói lại với tôi những điều rất ấn tượng về hai người. Jasper và Jerry, rất vinh dự khi lại được làm việc với cả hai. Lần trước rất vui, phải không?”
Jerry hơi bồn chồn, nhưng cả hai đồng thời nhìn nhau gật đầu, và tôi cảm nhận được sự hứng khởi đang tăng dần.
“Vậy, hãy để tôi nói lại chuyện gì đang xảy ra cho mọi người.”
Jerry và Jasper hướng sự chú ý về phía cô ấy. Avery và tôi liếc nhìn nhau và nhìn theo.
“Ba ngày trước mấy người bên Phòng Chống Nguy Hiểm phát hiện ra có sự thay đổi ở ánh sao trên trục của ta. Những vì sao ở ngay trước chúng ta có vẻ như đang yếu dần và đỏ hơn. Phân tích quang phổ cho thấy những đường hấp thụ H2 đáng kể ở những ngôi sao đang tắt dần. Có vẻ như ta đang tiếp cận một đám mây phân tử hydro.”
Cô ấy để chúng tôi ngẫm một lúc. Nó không có nghĩa lý gì lắm đối với tôi, nhưng Avery có vẻ đã quay trở lại, và rất tập trung vào lời nói của cô ấy.
“Chòm sao lịm dần đang lớn hơn trông thấy, nghĩa là nó đang ở gần. Đội thiên văn học nói rằng có vẻ như chúng ta sẽ chui qua đám mây này trong vòng hai tháng.”
Avery nhìn chằm chằm vào Carole, và tay phải hắn chống vào cằm. Hắn di chuyển cánh tay đó, chỉ về phía Carole và nói:
“Đó sẽ không gây ra vấn đề gì. Khiên Băng của chúng ta sẽ bảo vệ chúng ta khỏi nó. Suy cho cùng thì đám mây phân tử cũng không quá đặc.”
Carole nhìn Avery một cách tâng bốc và nói: “Đúng Avery. Đống đá năm dặm khối di chuyển trước chúng ta sẽ làm hầu hết các phân tử H2 bật ra khỏi tàu. À có thể sẽ gây xói mòn, nhưng đội thiên văn không nghĩ là đám mây này đủ sâu hoặc đủ đặc để có thể làm lõm khiên. Tuy nhiên, có vẻ như sẽ có nguy cơ bị nhiễu xạ.”
Avery gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, nhưng lộ rõ là hắn đang bối rối. Carole nói tiếp:
“Từ góc nhìn của cái khiên thì đám mây sẽ như một tia phân tử H2 trung hòa đồng loạt di chuyển thẳng tới chúng ta với tốc độ gần bằng ánh sáng. Cái khiên có hình đĩa, và tia đó sẽ nhiễu xạ ở phần rìa của cái đĩa. Một số phân tử H2 bị nhiễu xạ đó sẽ va vào chúng ta. Điều này sẽ không tạo ra vấn đề gì cho con tàu, hoặc bất kỳ ai trên tàu. Vỏ tàu được thiết kế để hấp thụ những phân tử như vậy. Tuy nhiên, nó sẽ có chút nguy hiểm cho những người bảo trì ở ngoài.”
“Ý cô là nguy cơ nhiễm phóng xạ?” Tôi nói.
Jerry giật mình quay về phía tôi, hắn có vẻ hiểu ra với một chút khó chịu.
“Chính xác!” Carole cười. Avery có vẻ bất mãn, có lẽ hơi ghen tị vì tôi làm cô ấy hài lòng. Hắn nói:
“Vậy cô cần chúng tôi làm gì?”
Jerry nắm chặt tay lại.
“Chúng ta cần một hệ thống giám sát liều lượng.” Cô ấy nói.
Jerry phàn nàn. “Ôi không, không phải nữa chứ!”
Carole cười ngoạc mồm. “À, tôi thấy cậu vẫn nhớ cuộc chơi trước đó của ta với Giám Sát Liều Lượng.”
Jerry trông khổ sở. Hắn dài mặt ra và nói: “Tôi đã hi vọng không gặp phải nói nữa. Lần trước là vụ dọn dẹp dầu loang, giờ là nhiễu xạ phân tử hydro. Chúa ơi, khi nào thì ứng dụng này mới chết đi?”
Jean bước tới phía Jerry và đặt tay lên vai hắn. “Thôi, thôi nào, Jerry thân mến. Chúng tôi sẽ không bắt cậu làm việc với cái đống kinh tởm cậu viết hồi mới học việc đâu. Lần này cậu sẽ có một đội, và cơ hội để làm nó thật chính xác.”
Tôi không rõ chính xác là sao, nhưng giọng điệu cảm thông đầy nghiêm khắc khi bà ấy nhắc đến nó, chắc hẳn có ý nghĩa quan trọng. Jerry chỉ ngồi đó lắc đầu và thở sâu. Carole với vẻ mặt đắc thắng, còn Jean trông quyết tâm và dịu dàng. Còn chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Carole tiếp tục. “Việc đầu tiên vào sáng mai -08h00 — chúng ta sẽ gặp ở phòng máy tầng 44. Lúc đó ta sẽ xem qua các story cho hệ thống, và lên kế hoạch cho vòng đầu. Chúng ta cũng sẽ phác thảo sơ qua một số bài test chấp thuận chúng ta sẽ dùng – Chúng ta sẽ viết nó lần này, phải không Jerry?”
Jerry nhìn khổ sở hơn bao giờ hết. Hắn gật đầu mặt cúi gằm xuống đất, trong khi Jean mỉm cười hiền hậu ngay bên cạnh.
Cuộc họp kết thúc ngay sau đó. Avery và tôi là người cuối cùng rời khỏi quầy.
“Mày có biết hệ thống Giám Sát Liều Lượng là gì không?” Tôi hỏi Avery.
“Dĩ nhiên là biết.” Avery nói với vẻ trịnh thượng đầy khó chịu.
“Nó là gì?” Tôi hỏi.
Avery hơi nhếch mép nhìn tôi . “Tra thử xem, cao thủ”. Và hắn đi thẳng không thèm nhìn lại.
Rõ ràng có thứ gì đó làm hắn khó chịu, nhưng tôi không thể hiểu nổi nó là gì.
Tác giả: Robert C. Martin
Người dịch: Hoàng Ngọc Diêu
0 Lời bình